
Giữa những tiếng ồn ào của khu chợ đông đúc, đâu đó vang lên những câu chuyện mà ít ai tin là có thật. Người ta kể về một gã ăn mày kỳ lạ, không xin tiền, không cần sự thương hại, nhưng lại khiến những doanh nhân kiệt quệ tìm thấy lối thoát mới trong kinh doanh. Hắn không nổi bật vì vẻ ngoài – cái đầu trọc và chiếc áo đỏ bạc màu khiến người ta nghĩ rằng hắn chỉ là một kẻ lang thang như bao người khác.
Nhưng những ai từng gặp hắn đều hiểu rằng, gã ăn mày này không hề tầm thường.
Hôm đó, giữa khu chợ sầm uất, hắn lại xuất hiện…
1. Câu Chuyện Bắt Đầu
Tại khu chợ trung tâm, nơi những quán ăn đông đúc, khách qua đường vội vã, gã ăn mày giàu có đứng lặng lẽ trước một quán bún bò nổi tiếng.
Tiếng rao hàng và tiếng nói cười xung quanh không thể che giấu những lời xì xào:
- “Lại là hắn! Gã điên này suốt ngày chỉ đứng nhìn!”
- “Hắn đúng là kỳ quặc. Không xin tiền, chỉ lang thang và nhìn người khác như đang suy tính gì đó.”
Một người bán hàng rong hất hàm, cười khẩy, rồi ném tờ tiền lẻ về phía hắn:
- “Này, cầm lấy mà mua cái gì ăn đi, đừng đứng đó nữa.”
Nhưng gã không thèm đếm xỉa. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào quán bún bò, nơi một người đàn ông trung niên – chủ quán – đang bưng bát bún nóng hổi cho khách. Người đàn ông ấy có vẻ ngoài lực lưỡng nhưng khuôn mặt lại nặng trĩu ưu tư.
Gã tiến lại gần và lên tiếng bằng giọng trầm khàn:
- “Mỗi ngày anh bán được bao nhiêu tô?”
Người chủ quán nhướn mày nhìn hắn từ đầu đến chân, rồi trả lời với chút nghi ngờ:
- “500 tô. Nhưng bán nhiều thế mà cuối tháng chẳng dư được bao nhiêu.”
Gã ăn mày gật gù, cười nhẹ:
- “Vậy nếu tôi nói anh có thể kiếm nhiều hơn mà không cần làm nhiều hơn, anh có tin không?”
Câu nói ấy khiến những người xung quanh phá lên cười:
- “Nghe kìa, gã ăn mày đang dạy cách kinh doanh cho chủ quán!”
- “Hắn biết gì mà bày đặt dạy đời?”
Người chủ khoanh tay, nhếch mép:
- “Tôi bán bún bò 20 năm rồi, chẳng cần ai dạy cách kinh doanh cả!”
Đám đông mỗi lúc một cười lớn hơn. Nhưng gã ăn mày vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Hắn rút từ túi áo một cây bút chì nhỏ, cúi xuống và vẽ lên chiếc bàn nhựa trước mặt một sơ đồ đơn giản.
2. Kế Hoạch Thay Đổi Cuộc Chơi
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, hắn viết:
- “Bún bò truyền thống – 40.000 đồng”
- “Bún bò đặc biệt – 50.000 đồng”
- “Bún bò thượng hạng – 70.000 đồng”
Đám đông nổ ra tiếng cười chế giễu.
- “Thằng này bị điên rồi! Ai lại bán bún bò với giá 70.000 đồng?”
- “Người ta ăn bún bò, chứ có phải ăn vàng đâu!”
Người chủ quán lắc đầu, định phản bác thì gã ăn mày chặn lại:
- “Anh có nghĩ rằng, 90% khách của anh chọn bát 40.000 đồng không?”
Người chủ quán gật đầu:
- “Tất nhiên. Người ta luôn chọn cái rẻ nhất.”
Gã ăn mày mỉm cười:
- “Vậy nếu đổi bảng giá này, anh nghĩ họ sẽ chọn gì?”
- “Vẫn là 40.000 đồng!” – Ông chủ chắc nịch.
Gã lắc đầu, ánh mắt lấp lánh một tia sáng khác thường:
- “Không. Họ sẽ chọn loại 50.000 đồng. Vì khi đó, nó trở thành mức giá hợp lý nhất – không quá rẻ để cảm thấy tầm thường, nhưng cũng không quá đắt để cảm thấy xa xỉ.”
Đám đông im bặt. Những nụ cười chế giễu dần biến mất, thay vào đó là sự tò mò.
Gã ăn mày tiếp tục:
- “Con người không mua bằng lý trí. Họ mua bằng cảm xúc. Khi có ba mức giá, hầu hết khách hàng sẽ chọn mức giữa. Nó là lựa chọn an toàn nhất.”
Người chủ quán cau mày, bắt đầu suy nghĩ sâu hơn. Sau vài giây im lặng, gã ăn mày nói:
- “Hãy thử trong một tuần. Nếu anh không kiếm được nhiều hơn, tôi sẽ ăn bún bò ở đây mỗi ngày trong một tháng mà không lấy tiền.”
3. Phép Màu Của Chiến Lược Định Giá
Một tuần sau, bảng giá mới đã được áp dụng.
Khách hàng bước vào, nhìn thấy sự thay đổi và xì xào:
- “Ủa, sao giá bún bò tăng vậy?”
- “Bún bò thượng hạng là gì thế nhỉ?”
Ban đầu, nhiều người tỏ ra ngần ngại. Nhưng rồi sự tò mò khiến họ không thể cưỡng lại.
- “Uống thử loại 50.000 đồng xem sao.”
Điều bất ngờ đã xảy ra: Phần lớn khách hàng chọn loại 50.000 đồng – không còn là loại rẻ nhất nữa. Họ tin rằng đó là lựa chọn thông minh, vì nó đủ khác biệt nhưng không quá xa xỉ.
Kết quả?
Dù số lượng bún bán ra giảm xuống còn 350 tô mỗi ngày, nhưng doanh thu tăng gấp đôi.
Người chủ quán sững sờ nhìn vào sổ sách.
- “Chỉ trong một tuần, mình kiếm được nhiều hơn cả tháng trước!”
4. Lời Nhắn Bí Ẩn
Tối hôm đó, khi đang dọn hàng, ông chủ quán phát hiện một mẩu giấy nhỏ kẹp dưới chiếc bàn nhựa.
Trên đó chỉ có một dòng chữ:
“Người ta không mua bún bò. Họ mua cảm giác về bún bò.”
Ở dưới cùng là dòng chữ ký nguệch ngoạc: “Gã ăn mày giàu có.”
Bài Học Rút Ra
- Đừng để khách hàng chỉ nhìn vào giá – hãy khiến họ nhìn vào giá trị.
Khách hàng không mua một tô bún bò, họ mua trải nghiệm khi ăn nó. - Định giá thông minh giúp bạn kiếm nhiều hơn mà không cần làm nhiều hơn.
Ba mức giá tạo ra tâm lý chọn lựa hợp lý, khiến khách hàng cảm thấy mình đang ra quyết định khôn ngoan. - Muốn thành công, bạn phải dám thay đổi.
Nếu cứ giữ cách làm cũ, bạn sẽ chỉ nhận được kết quả cũ.
Lời Kết
Gã ăn mày giàu có đã rời đi, để lại những câu chuyện được truyền miệng khắp nơi. Kẻ từng bị cười nhạo lại là người nhìn xa hơn tất cả.
Bạn có dám thử chiến lược này để thay đổi công việc kinh doanh của mình? Nếu muốn, hãy comment bên dưới để nhận thêm những bài học thú vị!