Khi sự ngại ngùng giữ chân tôi lại
Tôi từng quay xong 4 video mà… chẳng dám đăng cái nào.
Không phải vì nó dở. Cũng không phải vì thiếu nội dung. Mà vì tôi xấu hổ.
Tôi sợ người quen nhìn thấy. Sợ bạn bè cười. Sợ khách hàng thấy mình nói chưa lưu loát, gương mặt chưa “ăn hình”.
Mỗi lần quay xong, tôi lại nghĩ: “Để mai đăng…” rồi… xóa.
Tôi cứ lặp đi lặp lại điều đó gần 3 tháng. Cho đến một ngày, một câu hỏi thay đổi toàn bộ suy nghĩ của tôi.
Nỗi sợ lớn nhất: Bị đánh giá, bị cười nhạo
Tôi nhớ có lần quay video chia sẻ về 3 lỗi phổ biến khi đi xem nhà. Quay xong, xem lại thấy cũng ổn – nội dung có ích, ánh sáng rõ ràng.
Nhưng rồi ý nghĩ bật lên trong đầu:
“Nếu thằng bạn đại học thấy video này thì sao?”
“Nếu đồng nghiệp cũ vô tình xem thì có cười không?”
“Nếu người ta nói giọng mình nghe kỳ thì sao?”
Tôi sợ. Thật sự sợ.
Cái sợ bị người khác đánh giá lấn át cả mong muốn có khách hàng. Tôi muốn phát triển, nhưng lại không dám… bước ra khỏi vùng an toàn.
Một lần, tôi mở điện thoại ra định đăng. Nhưng tay cứ run, rồi đóng ứng dụng lại. Thậm chí có hôm còn… gỡ cả Facebook cá nhân để “ẩn tạm”.
Khoảnh khắc thay đổi: Một câu hỏi khiến tôi dừng lại và suy nghĩ
Một người anh – cũng là môi giới lâu năm – hỏi tôi một câu rất nhẹ nhàng:
“Khách hàng có trả tiền cho những lời chê của người khác không?”
Tôi im lặng.
Anh nói tiếp:
“Em đang sống vì sợ người khác nói – hay vì muốn giúp khách hàng tìm được căn nhà phù hợp?”
Câu đó như tát một cú tỉnh người.
Tôi nhận ra: mình đang để ý kiến của những người không mua hàng quyết định hành động của mình. Mình đang quan tâm quá nhiều đến những người… không trả tiền cho mình.
Và điều tệ hơn: tôi đang bỏ qua cơ hội giúp đỡ người thật sự cần thông tin.
Video đầu tiên được đăng – và không có điều tồi tệ nào xảy ra cả
Tôi quay lại video hôm trước, viết tiêu đề ngắn gọn:
“3 sai lầm người mua lần đầu thường mắc khi xem nhà”
Ấn nút đăng. Tắt điện thoại.
Tôi đi uống nước, lòng thì thấp thỏm. Nghĩ bụng sẽ có ai đó inbox bảo “Video kỳ quá” hay “Tự dưng làm chi mấy cái này”.
Nhưng… không có gì xảy ra cả.
Ngược lại, có người bạn thả tim. Một chị bạn cũ bình luận “Hay quá em!”
Và đặc biệt – một người lạ nhắn tin hỏi: “Dự án này còn không anh? Giá thế nào?”
Tôi không tin vào mắt mình. Sau bao lần chần chừ, lần đầu tiên tôi có người hỏi vì một video mình đăng.
Làm đều đặn – hiệu quả đến đều đặn
Tôi bắt đầu lên kế hoạch rõ ràng: mỗi tuần 2–3 video ngắn, chia sẻ kiến thức đơn giản về mua nhà, pháp lý, thủ tục vay.
Lúc đầu vẫn run. Nhưng sau mỗi video, tôi nói trôi hơn. Tự tin hơn. Và quan trọng nhất: thấy rõ tác dụng.
Sau 4 tuần, tôi có 2 khách hàng liên hệ từ video – 1 người hẹn đi xem thực tế, 1 người chốt cọc ngay sau khi gửi thông tin chi tiết.
Tôi không cần chạy quảng cáo. Không inbox làm phiền ai. Chỉ cần nói thật, chia sẻ đều.
Kết luận: Tự tin không phải là không sợ – mà là dám làm dù đang sợ
Tôi vẫn nhớ cảm giác xấu hổ ngày nào. Nhưng tôi biết: nỗi sợ chỉ mất đi khi bạn hành động.
Nếu bạn cũng đang chần chừ, cũng sợ bị cười, sợ người khác thấy video mình đăng – hãy nhớ:
“Khách hàng sẽ không chê bạn nói dở – nếu bạn nói đúng điều họ cần.”
Và chỉ cần một video bạn dám đăng hôm nay – có thể là bước ngoặt đầu tiên giúp bạn có khách đều đều sau này.